Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.Lăn về đâu? Mình chẳng biết.Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ.Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn.Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi.Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.
