Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả.Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.Không có thời gian để sửa chửa.Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ.Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.Ông bảo: Em nói tiếp đi.Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.