Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.Và cứ nửa giờ thì boong một phát.Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi.Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế.Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người.Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu.Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác.Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay.Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.