Dùng thời gian đó cho hợp lý, cho hiệu quả là vấn đề khẩn cấp nhất.Chính bạn là người tôi muốn khuyên đấy.Bước đầu nên rất chậm, có thể chậm một cách quá đáng nhưng phải rất đều đặn.Tôi biết rõ sự khó khăn, tôi biết rằng nếu thất bại trong công việc đó thì kết quả có thể tai hại, nên tôi khẩn khoản khuyên bạn mới đầu nên làm ít thôi.Tôi phải kể lể việc riêng như vậy để khỏi bị buộc tội làm thương tổn quyền lợi của các nhà báo, khi tôi chống thói đọc báo trên xe buổi sáng.Bạn kêu lên: "Sao? Ông có ý dạy tôi sống 24 giờ một ngày nghĩa là 168 giờ một tuần mà ông chỉ tính có 7 giờ rưỡi thôi ư? Ông hy vọng làm được một phép mầu với số giờ đó ư?".Xét kỹ, ta thấy tiền bạc là vật chất tầm thường nhất.(Tôi biết sẽ có độc giả bất bình, trách tôi nói xấu công chức thành phố, nhưng tôi không thay đổi ý kiến vì tôi đã biết rõ thành Luân Đôn).Tôi hoàn toàn tin chắc rằng phần đông người ta thiếu suy nghĩ hơn là thiếu cái gì khác.Không yêu văn chương không phải là một tội, cũng không phải là dấu hiệu của sự ngu dốt.