Chính những suy nghĩ ấy, định kiến ấy sẽ khiến họ bị đóng khung trong những khuôn khổ giả tạo và mất dần những cá tính rất riêng của họ.Họ cũng quên rằng chính họ phải sống suốt cuộc đời của người họ lấy chứ không phải cha mẹ, bạn bè họ.Hãy luôn di chuyển trong chuyển động và hướng đến tương lai.Rồi bạn sẽ thấy thoải mái hơn, từ đó bạn có thể tìm thấy nguyên do của nỗi buồn và sẽ biết cách thay đổi, hoá giải nó.Hãy giữ liên lạc và chia sẻ những tin tức của gia đình.Ai trong chúng ta cũng muốn biết mình hoà hợp với thế giới ra sao.Đừng chỉ nhìn vào thảm kịch đã qua, hãy hy vọng và hướng đến tương lai.Có lẽ họ nghĩ rằng - việc bộc lộ sự quan tâm của mình với người khác như thế là biểu hiện của tính uỷ mị.Một sự quan tâm đúng lúc, một ánh mắt, một nụ cười, một cái siết tay chia sẻ của người bạn hay của ai đó cũng đủ làm cuộc sống chúng ta thêm phần ý nghĩa.Cuộc sống quanh ta vẫn luôn thơ mộng, phong phú và tràn ngập niềm vui.